Website: game over or continue có trans bộ này.
Các lời thoại của nhân vật là trích từ anime, còn nội dung truyện kể lại dựa theo trí nhớ của mình về manga lẫn anime, cho nên đây là bài viết kết hợp cả hai. Manga thì vẫn chưa được dịch hết, nhưng theo vài bạn đọc bản raw thì kết truyện là happy end, uke bị gãy chân ngồi xe lăn, seme vẫn luôn theo bên cạnh không rời. Anime thì có hai Ova, hiện trên youtube có sub eng, còn có một bản nhạc Cathexis. Nghe nói tác giả viết 5 vol Zetsuai xong thấy fan làm Cathexis quá hay nên có cảm hứng viết tiếp phần hai Bronze. Phải công nhận Cathexis rất hay dù nhạc của nó không mấy hấp dẫn, có thể xem nó như một câu chuyện kể về các kiếp của hai nhân vật này, máu me, bi thương nhưng quấn quýt lấy nhau.
Các lời thoại của nhân vật là trích từ anime, còn nội dung truyện kể lại dựa theo trí nhớ của mình về manga lẫn anime, cho nên đây là bài viết kết hợp cả hai. Manga thì vẫn chưa được dịch hết, nhưng theo vài bạn đọc bản raw thì kết truyện là happy end, uke bị gãy chân ngồi xe lăn, seme vẫn luôn theo bên cạnh không rời. Anime thì có hai Ova, hiện trên youtube có sub eng, còn có một bản nhạc Cathexis. Nghe nói tác giả viết 5 vol Zetsuai xong thấy fan làm Cathexis quá hay nên có cảm hứng viết tiếp phần hai Bronze. Phải công nhận Cathexis rất hay dù nhạc của nó không mấy hấp dẫn, có thể xem nó như một câu chuyện kể về các kiếp của hai nhân vật này, máu me, bi thương nhưng quấn quýt lấy nhau.
Bronze Zetsuai
.
Giống như lửa
.
Thiêu đốt
.
Điên cuồng
.
.
.
.
Giống như lửa
.
Thiêu đốt
.
Điên cuồng
.
.
.
Tôi cũng là một trong số bị cuốn vào ngọn lửa điên cuồng kia. Không thể lùi bước, tránh né. Không phải không muốn mà là luyến tiếc rời đi. Tôi không hiểu tại sao mình thích Bronze Zetsuai, một truyện có thể nói bi kịch, đem đến trầm trọng và u ám. Có lẽ vì tôi ngưỡng mộ tình yêu thiêng liêng si mê cuồng dại, một tình yêu chân thành không bị bất cứ thứ gì trên đời biến đổi, cho dù là hiện thực tàn khốc nhất. Có lẽ vì tôi mong mỏi nhìn đến cuối con đường, hai nhân vật chính hạnh phúc bên nhau.
Trước khi biết Boylove, shounen ai là gì, tôi còn tỉnh tỉnh mê mê. Tôi thích xem các cô gái cải nam trang, như Hoa Mộc Lan, sống như một người nam nhân và được người nam kia yêu, có lẽ khi đó tôi đã thích BL mà không tự biết *cười*
Rồi một ngày nọ tôi mua cuốn truyện tên gọi Kỳ Tích Trái Tim, đã lâu rồi, cái thời cuốn truyện có 5 ngàn, đến bây giờ tôi vẫn còn giữ sáu quyển truyện mỏng kia. Mở đầu trang truyện là hồi ức đoạn ngắn, chàng ca sĩ mãi nhớ thương hình ảnh ‘cô bé’ mạnh mẽ thời tiểu học. Kouji mệt mỏi ngã trong đống rác giữa trời mưa, trong đầu duy nhất nghĩ đến là đôi mắt sáng rực cháy ngọn lửa sinh mệnh.
Giống như kỳ tích. Lần nữa họ gặp lại nhau. Izumi cứu Kouji trên đường từ chỗ làm thêm về nhà. Cậu có quá khứ không muốn ai biết. Rằng cha mẹ lúc trẻ yêu nhau tha thiết, rồi ngày nọ mẹ cậu đã giết cha sau đó tự sát trước mặt cậu. Izumi mang vết thương bên hông may mắn sống sót, cùng em gái ở trong cô nhi viện. Sau em gái được người nhận nuôi, Izumi từ chối làm con nuôi, tự đi làm và đi học. Đam mê duy nhất của cậu là bóng đá, nhưng thường bị đồng đội ganh tỵ tài năng. Nên khi biết Kouji bắt bóng rất giỏi, cậu đã vui sướng vì tìm được đồng bạn.
Lúc Kouji phát hiện Izumi là ‘cô bé’ năm xưa, anh kinh ngạc rồi nhanh chóng bình tĩnh. Có lẽ bởi trước đó, trái tim đã rung rinh vì đôi mắt kiên cường kia rồi. Kouji là con riêng của nữ diễn viên, sau được cha đón về gia tộc. Anh thông minh có tài, có hai anh trai khác mẹ, anh quậy phá ngỗ nghịch trốn khỏi thừa kế gia tộc.
Khi cánh nhà báo truy tìm ca sĩ nổi tiếng Kouji, phanh phui quá khứ đen tối của Izumi, mối quan hệ giữa hai người tan vỡ.
Tôi đã nghĩ Kouji sẽ bỏ cuộc, trước áp lực dư luận, trước Izumi lạnh lùng xua đuổi. Nhưng Kouji không có, anh nhiều lần chịu thương để bảo hộ Izumi, bảo hộ em gái mà cậu trân trọng. Cho dù khắp người mang thương, thậm chí cả linh hồn, anh vẫn không mệt mỏi ngừng bước. Kouji cất tiếng hát thổ lộ yêu say đắm cho một người chưa bao giờ nghe. Câu hát của anh rung động trái tim bao người, nhưng vì sao Izumi lạnh lùng như thiết, không mảy may cảm nhận tình anh?
Chẳng lẽ vì bóng ma quá khứ bị yêu tổn thương, mà cậu buông tha cho tất cả yêu thương?
Kouji xin học cùng trường với Izumi, gia nhập đội bóng lấy lòng cậu, vui sướng được cùng cậu sống chung nhà. Kouji thận trọng đứng bên Izumi với tư cách bạn bè, đằng sau ẩn dấu khao khát cháy bỏng. Không dám vươn tay ôm lấy, sợ phá hỏng tất cả.
Kouji lại không nghĩ, kiềm nén đến một lúc nào đó sẽ bùng phát.
Cơ hội cho việc đó là Izumi thổ lộ quyết định ra nước ngoài, du học đá bóng.
Đêm đó trời đổ cơn mưa, sấm chớp bủa giăng dường như muốn báo hiệu cái gì, muốn vây khốn cái gì.
Trong bóng đêm Kouji từng bước một đến trước mặt Izumi.
“Người tôi yêu chính là….em, Izumi.”
“Tôi muốn làm tình với em.”
“Tôi sẽ…kết thúc nó.”
The one person I truly love…is you, Izumi.
I want to make love to you.
I will…end this.
I want to make love to you.
I will…end this.
Tôi không biết khi Kouji đẩy ngã Izumi, kiềm chế tất cả hành động phản kháng của cậu, lúc đó anh suy nghĩ cái gì? Cảm giác thế nào? Là hưng phấn mãnh thú giải phóng xiềng xích? Hay bất lực và tuyệt vọng? Tôi nghĩ đó là tuyệt vọng. Không có loại tình yêu đơn phương, không có loại đơn phương trả giá mà không cầu hồi báo. Kouji cho dù biết rất rõ Izumi sẽ không yêu mình, cho dù biết làm mọi chuyện là vô ích. Anh không ngăn được con tim, không thể phủ nhận mong muốn một chút hy vọng được yêu.
Hai người mặt đối mặt, mũi hít vào hơi thở đối phương, Kouji đã yếu ớt cầu cứu:
“Nếu chúng ta cứ như vậy, tôi sẽ càng yêu em sâu hơn. Nếu có lúc em rời đi tôi, tôi sẽ giết em. Dù em đi đến đâu, làm bất cứ điều gì, tôi sẽ tìm được em. Vậy nên trước khi biến thành như thế, hãy đặt dấu chấm dứt. Giết tôi đi.”
If we go on like this, I’ll only fall in love with you even more. If you leave me, I will kill you. No matter where you go, whatever you do. I will find you. So before it comes to that, please put a stop to this. Kill me.
Kouji. Kouji. Anh đã tuyệt vọng đến mức nào? Tuyệt vọng đến mức cầu Izumi giết mình? Là anh sợ tổn thương người mình yêu, trước đó ngăn lại bản thân? Hay anh đã quá mệt mỏi, muốn ngủ yên vĩnh viễn? Nhưng có lẽ anh còn một chút không cam lòng, vì vậy muốn chết trong tay người mình yêu nhất?
Nhưng là, Kouji, anh quên nghĩ đến một người. Người mà anh yêu hơn chính bản thân, hơn cả thế giới này, Izumi.
Lúc nhỏ cậu đã bị mẹ suýt giết, may mắn lưỡi dao trượt bên hông. Cậu đã tận mắt thấy mẹ đâm chết cha, sau đó tự sát, không ngừng nói mình yêu chồng nhiều bao nhiêu. Vậy mà anh kêu Izumi giết mình, vì anh yêu cậu?
Đó là hành động cỡ nào tàn nhẫn, mở ra cánh cửa ký ức cấm kỵ.
Quả nhiên Izumi kích động gào thét:
“Tại sao? Tại sao anh phải nhắc đến từ chết? Tại sao anh phải nói giết chóc?”
Why? Why did you have to say die? Why did you have to say kill?
Kouji giật mình nhận ra nói lỡ, anh thống khổ rơi lệ. A, một người nam nhân thống khổ đến mức rơi lệ, đau lòng đã tới cực hạn rồi sao?
“Tôi không muốn biến thành thế này. Nhưng nếu em không giết tôi, tôi có lẽ sẽ làm điều xấu xa nhất….vấy bẩn tình yêu.”
“Bây giờ không ai có thể ngăn cản tôi. Thậm chí là chính tôi.”
I don’t want it to be like this. But if you don’t kill me, I might commit the worst atrocity to you…out of love.
No one can stop me now. Not even my self
No one can stop me now. Not even my self
Izumi nghĩ gì khi thấy Kouji rơi lệ? Izumi sẽ làm gì sau khi nghe Kouji thổ lộ?
Izumi nhắm mắt, giang tay ôm Kouji vào lòng.
Tiếp nhận rồi sao? Bị cảm động rồi sao? Cậu có phải đã hiểu, có một người yêu mình sâu như vậy, nên trân trọng mà không phải tổn thương họ.
Đây chỉ là mở đầu của câu chuyện tình dài đầy trắc trở. Đây chỉ là một phần Zetsuai, tiếp theo Bronze càng miêu tả nhiều hơn sự bất đắc dĩ bi ai của họ giữa dòng đời.
Khi nắm trong tay tình yêu, người ta sợ hãi, sợ mất đi, sợ tình yêu trắng tinh nhiễm màu. Hoặc là họ sợ thế giới bên ngoài phá hủy tình yêu đẹp mà mỏng manh như thủy tinh. Tình yêu bình thường đã rất khó giữ, huống gì là hai người nam yêu nhau, có thân phận tinh anh của xã hội? Loài người không buông tha cho họ, trói buộc họ bằng thứ đạo đức luân lý từ ngàn xưa.
Hai người gánh lấy trầm trọng gông xiềng, từng bước một đến gần đối phương, mười ngón đan nhau. Để bứt đứt xiềng xích, họ trả giá bằng máu và nước mắt. Nhưng có hề gì khi đằng sau con đường chông gai là cánh cổng thiên đường?